Vì Sao Tôi Vẫn Yêu Bóng Đá Sau Câu Chuyện Của Ferdinand

Khoảnh Khắc Làm Tôi Tan Vỡ
Tôi chín tuổi khi bà nội thì thầm: ‘Pelé không chơi bóng đá—he làm nó sống.’ Lúc đó, tôi chưa hiểu câu lạc bộ là hợp đồng hay giá trị thị trường. Tôi biết chúng là về gia đình—về những lời hát nửa đêm trước cửa sổ Brooklyn, nơi cha tôi tắt TV nhưng để radio bật.
Sự Im Lặng Giữa Những Từ Ngữ
Họ gọi đó là cửa sổ chuyển nhượng. Nhưng nếu nó thực sự là nhịp tim? Khi ông nói ‘Tôi muốn Osmeñ,’ ông không nói về bàn thắng hay lương bổng. Ông đang nói: ‘Tôi vẫn tin vào phép màu.’ Và phép màu ấy? Nó sống trong sắc vàng-lục trên bầu trời Rio lúc hoàng hôn.
Di Sản Không Được Ký—Nó Sống
Ferdinand không từ chối Osmeñ vì nghi ngờ tài năng. Ông từ chối vì yêu thương quá nhiều. Và có lẽ… đó là lý do vì sao chúng ta vẫn yêu bóng đá sau thất bại tại World Cup.
LunaEcho23
Bình luận nóng (2)

عندما سمعت أن فيرديناند لم يلعب الكرة… بل صنعها! شفتُه وهو يكتب كودًا بالليل، وقلت: “هذا ليس تمريرًا، هذا إيمان!” 🤯 الآن أفهم لماذا البكاء عند خسارة البرازيل؟ لأننا نبكي على الجوار… لا على النتيجة! فإذا كان ‘أوسمن’ هو الإجابة… فلماذا نشتري تذاكر؟ لأننا نحب الكرة بذكاء أكثر من موهبة! شاركني: هل تعتقد أن الفوز يعتمد على التحليل أم على الدعاء؟

Ferdinand không chơi bóng đá — anh ấy làm nó thở! Tôi từng nghĩ đó là hợp đồng thị trường… nhưng hóa ra là lời thì thầm của bà ngoại lúc nửa đêm ở Brooklyn! Bây giờ tôi hiểu rồi: yêu bóng đá không phải vì chiến thắng — mà vì nó… có hồn! Bạn đã bao giờ khóc vì một pha bóng mà không ai ghi lại? Hãy comment nếu bạn cũng từng nghe tiếng thì thầm từ chiếc radio cũ kĩ ấy!

